Một ngày trong veo

Giữa vòng quay tất bật của cuộc sống hiện đại, chúng ta giống như những chiếc đồng hồ luôn chạy không có giây phút ngừng nghỉ. Sáng thức dậy đã thấy tin nhắn công việc chờ đợi, email cần trả lời; ra khỏi cửa, chúng ta cuốn vào dòng xe chật chội; trở về nhà, đầu óc vẫn chưa thôi vướng bận những con số, những báo cáo, những kế hoạch.

Giữa vòng quay tất bật của cuộc sống hiện đại, chúng ta giống như những chiếc đồng hồ luôn chạy không có giây phút ngừng nghỉ. Sáng thức dậy đã thấy tin nhắn công việc chờ đợi, email cần trả lời; ra khỏi cửa, chúng ta cuốn vào dòng xe chật chội; trở về nhà, đầu óc vẫn chưa thôi vướng bận những con số, những báo cáo, những kế hoạch.

Rồi đến một ngày, khi vô tình nhìn vào gương, chợt thấy mình như một người xa lạ, bởi đôi mắt hằn quầng thâm, nụ cười đã hiếm hoi, và tâm hồn không còn nhẹ nhàng như thuở nào.

Nhiều người nói rằng, bận rộn là minh chứng cho việc chúng ta đang sống có mục tiêu. Nhưng có lẽ, bận rộn quá mức lại khiến chúng ta quên đi điều quan trọng nhất: đó là sống cho chính mình và cho những người thương yêu. Chúng ta lao vào công việc, đôi khi với niềm tin rằng đang làm tất cả vì gia đình, nhưng lại quên mất rằng gia đình cần chúng ta ở cả sự hiện diện trọn vẹn.

Có lần, tôi trò chuyện với một người bạn đã nhiều năm không gặp. Anh làm chức vụ cao trong một công ty, mức thu nhập khiến nhiều người mơ ước. Nhưng khi tôi hỏi về những bữa cơm gia đình, về việc đưa con đi chơi cuối tuần, anh im lặng hồi lâu rồi nói với vẻ giọng trầm: “Tôi có đủ tiền để mua cho con một chuyến du lịch, nhưng lại không có thời gian đi cùng con. Có lẽ, tôi đang mua hạnh phúc bằng… sự vắng mặt của mình”. Câu nói ấy cũng khiến tôi trăn trở nhiều ngày.

Ảnh minh hoạ.
Ảnh minh hoạ.

Trong đạo Phật, có một tư tưởng giản dị mà sâu xa: "Hãy sống trong chánh niệm". Chánh niệm là khi tâm trí chúng ta hiện diện trọn vẹn trong khoảnh khắc hiện tại, không vướng bận quá khứ, không lo âu tương lai. Nhưng thực tế, không ít chúng ta lại sống ngược lại – thân ở một nơi, tâm ở một chỗ khác. Trong bữa cơm, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ về công việc; khi chơi với con, tâm trí lại bận lo kế hoạch ngày mai. Và thế là, từng khoảnh khắc quý giá của đời sống cứ lặng lẽ trôi qua mà không kịp nắm giữ.

Mỗi tuần, chúng ta nên tự cho mình một ngày thảnh thơi, là "một ngày trong veo", một ngày mà ta tạm gác mọi bận rộn sang một bên, để nhìn lại chính mình, để lắng nghe tiếng nói của tâm hồn, và để ở bên những người thương yêu bằng cả trái tim. Ngày trong veo ấy có thể rất giản dị – không cần phải là một chuyến đi xa, cũng chẳng cần một kế hoạch cầu kỳ. Chỉ cần một sáng thức dậy không vội vàng, pha một tách trà, ngồi bên cửa sổ nhìn những tia nắng đầu ngày len qua tán lá. Hoặc một buổi chiều dắt con ra công viên, cùng nhau dõi theo những cánh chim trên bầu trời. Và đơn giản, ngồi bên cha mẹ, nghe lại những câu chuyện cũ mà chúng ta đã từng nghe nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe vẫn thấy ấm lòng.

Đạo Phật dạy rằng, đời người vốn vô thường – mọi thứ đều thay đổi và không có gì tồn tại mãi mãi. Người thân hôm nay bên chúng ta, ngày mai có thể đã ở một nơi khác. Sức khỏe hôm nay tưởng vững vàng, nhưng một cơn bệnh bất ngờ cũng đủ khiến mọi kế hoạch đảo lộn. Vậy nên, nếu cứ chờ “khi rảnh” mới dành thời gian cho nhau, e rằng có ngày chúng ta sẽ hối tiếc. Ngày trong veo chính là khoảng lặng để chúng ta ý thức rõ hơn về sự vô thường, từ đó biết trân trọng từng phút giây hiện tại.

Một cư sĩ từng chia sẻ: “Khi uống trà, chỉ uống trà thôi. Khi đi bộ, chỉ đi bộ thôi. Đừng vừa uống trà vừa nghĩ chuyện công việc, đừng vừa đi bộ vừa để tâm trí rong ruổi nơi khác. Bởi khi ấy, đã bỏ lỡ chính khoảnh khắc mình đang sống”. Tôi đã thử làm theo – và nhận ra, một buổi sáng chỉ uống trà, hít thật sâu mùi hương nhẹ nhàng từ lá trà nóng, nghe tiếng chim ngoài hiên, cũng đủ để tâm mình lắng lại, bình yên.

Ngày trong veo không chỉ là khoảng thời gian nghỉ ngơi cho cơ thể, mà còn là sự “bảo dưỡng” cho tâm hồn. Trong sự yên tĩnh ấy, chúng ta mới đủ sáng suốt để nhìn lại bản thân: ta đang chạy đi đâu, mục tiêu thực sự của mình là gì, và điều gì mới là quan trọng nhất. Có khi, ta nhận ra mình đã quá khắt khe với bản thân, hoặc đang cố làm hài lòng tất cả, trừ chính mình. Cũng có khi, ta nhận ra rằng hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa – nó ở ngay trong ánh mắt rạng rỡ của con khi thấy cha mẹ về sớm, trong nụ cười của cha mẹ khi con cái sum vầy bên mâm cơm.

Nếu ai đó hỏi, liệu một ngày trong veo có thay đổi cả cuộc đời hay không, tôi nghĩ là có – nhưng không phải theo cách ồn ào, mà là thay đổi từ từ, nhẹ nhàng như một dòng nước mát len qua tâm hồn. Bởi khi biết tự cho mình một khoảng lặng, chúng ta sẽ bớt bị cuốn vào guồng xoáy vô tận của công việc và áp lực. chúng ta sẽ biết sắp xếp lại, bớt đi những thứ không cần thiết, và thêm vào cuộc đời mình những gì thực sự mang lại ý nghĩa.

Cuộc sống vốn dĩ giống như một khu vườn. Nếu chúng ta chỉ chăm trồng thật nhiều cây mà không dành thời gian tưới tắm, vun xới, thì một ngày kia, vườn cây ấy sẽ khô héo. Ngày trong veo chính là lúc chúng ta cần chăm chút cho khu vườn tâm hồn, để những bông hoa yêu thương, có thể nở rộ và toả hương.

Và rồi, khi quay trở lại với guồng quay công việc, chúng ta sẽ thấy mình khác trước – không phải vì công việc bớt áp lực, mà vì tâm mình đã vững vàng hơn, bình thản hơn. Giống như tấm kính vừa được lau sạch, mọi thứ trở nên rõ ràng và sáng trong.

Hãy nhớ, cuộc đời không đong đếm bằng số giờ chúng ta làm việc, mà bằng số khoảnh khắc chúng ta thực sự sống. Đừng để đến lúc tóc đã bạc, mắt đã mờ, mới tiếc rằng mình đã không dành đủ thời gian cho bản thân và gia đình. Một ngày trong veo mỗi tuần, đó không chỉ là món quà cho ta, mà còn là món quà cho những người mà chúng ta yêu thương.

Theo phatgiao.org.vn